Người dịch: Whistle
“Ta hiểu.”
Chu Giáp gật đầu.
Đợi sau khi Chu Giáp xuất hiện ở mảnh vỡ thế giới nhỏ bé, từng cây linh thực tỏa ra Nguyên chất đã ập vào mắt.
Bội thu!
Giống như nông dân chăm chỉ, đến mùa thu hoạch, nhìn thấy mùa màng bội thu, trên mặt là nụ cười hài lòng.
Đợi đến khi Chu Giáp mệt mỏi từ Ưng sào trở về Thạch Thành, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày Lôi My và Tô Cổn quyết đấu.
Vào lúc quan trọng này, Chu Giáp lại không có mặt.
Thực sự là không thể nào nói nổi.
Thậm chí, có không ít người trong Thiên Hổ bang cho rằng Chu Giáp đã chết, hoặc là thấy tình hình không ổn nên đã sớm chạy trốn.
Đủ loại tin đồn xuất hiện, khiến cho lòng người càng thêm bất an.
“Huynh đi đâu trong khoảng thời gian này?”
Trần Oanh lo lắng, nhỏ giọng nói:
“Vì huynh mà bang chủ suýt nữa đã trở mặt với người của Tiểu Lang đảo.”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày:
“Tại sao?”
“Bang chủ muốn ngươi làm phó bang chủ.”
Trần Oanh nhìn Chu Giáp:
“Người của Tiểu Lang đảo không đồng ý.”
“Phó bang chủ?” Chu Giáp cau mày:
“Tại sao bang chủ lại có suy nghĩ này?”
“Chuyện này rất bình thường.”
Trần Oanh vẻ mặt bi thương:
“Hai ngày sau sẽ quyết đấu, My tỷ tỷ tự biết là không có nắm chắc chiến thắng, nên muốn sắp xếp mọi chuyện trong bang.”
“Tỷ ấy muốn huynh thay thế vị trí của tỷ ấy.”
“Vậy sao?” Chu Giáp không tỏ rõ thái độ:
“Xem ra không ai ủng hộ nàng ta.”
Trần Oanh mím môi, ánh mắt ảm đạm.
Ai cũng biết, Lôi My trở thành Hắc Thiết chưa lâu, nội tình không đủ, cho dù có gia sản tích lũy của Thiên Hổ bang hỗ trợ cũng vậy.
Tỷ lệ chiến thắng không cao.
Ngay cả hảo hữu Trần Oanh cũng không ủng hộ Lôi My.
Nhưng Chu Giáp lại không hề nghĩ như vậy, chính vì không ai ủng hộ nên Chu Giáp mới càng hiểu rõ, tỷ lệ chiến thắng của Lôi My cao hơn so với dự đoán của người khác.
Lúc này, tranh chấp với Tiểu Lang đảo vì vị trí phó bang chủ chắc là Lôi My đang diễn trò cho người ngoài xem, khiến cho người ta tưởng rằng Lôi My đang sắp xếp hậu sự, để cho Tô Cổn lơ là, tạo cơ hội chiến thắng cho bản thân.
“Chu trưởng lão!”
“Chu trưởng lão!”
Trên đường đi, mọi người liên tục chào hỏi Chu Giáp.
Nói về uy vọng trong bang, Chu Giáp hiện giờ chắc là không thua kém Lôi My, đặc biệt là sau chuyện ở lễ tế Tống Thủy.
Chu trưởng lão ra tay đúng là tàn nhẫn.
Nhưng hắn bảo vệ người khác!
Bảo vệ người của mình, ra tay tàn nhẫn với người ngoài, loại người này sao có thể không được hoan nghênh?
Nhưng trên đường đi, Chu Giáp cũng nhìn ra Thiên Hổ bang càng thêm suy tàn, càng ngày càng có nhiều bang chúng rời đi.
Nếu như lần này lại bị đả kích, e rằng Thiên Hổ bang sẽ không thể cứu vãn.
“Chu Giáp!”
Vừa bước vào đại điện, Chu Giáp đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiết Tiêu:
“Ngươi đi đâu trong khoảng thời gian này?”
“Bẩm tiền bối.”
Chu Giáp dừng lại, chắp tay:
“Mấy hôm trước, Chu mỗ ta có chút cảm ngộ, nên đã bế quan tu luyện, cũng có chút thu hoạch.”
Nói xong, Chu Giáp khẽ run, khí tức nhị quan Thần Hoàng Quyết, sắp phá tam quan tỏa ra, khiến cho mọi người biến sắc.
Ai cũng biết, Chu Giáp huyết thống đặc biệt, thể chất độc đáo, mới trở thành Hắc Thiết đã có thể so sánh với người đã tu luyện mấy chục năm.
Cách đây không lâu, Chu Giáp còn một mình đánh bại hai Hắc Thiết trung kỳ là Tô Túc và Trương Hợp.
Bây giờ, tu vi lại tiến bộ, chắc là đã có sáu, bảy phần khí thế của Lôi Bá Thiên lúc còn sống.
Trong mắt Tiết Tiêu, Dương Vân Dực còn có chút kiêng dè.
“Tốt!”
“Tốt!”
Lôi My ngồi ở chủ vị, nhìn thấy vậy liền vui mừng, vỗ tay:
“Quả nhiên là ta đã không nhìn lầm người, thiên phú của Chu trưởng lão có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, có ngày nhất định có thể dẫn dắt Thiên Hổ bang đi đến nơi mà phụ thân chưa từng đi đến.”
“Bang chủ sao lại nói như vậy?” Chu Giáp nói:
“Có ngài, Thiên Hổ bang mới có thể đi xa hơn.”
“Haiz!”
Lôi My thở dài:
“Ta cũng muốn, nhưng trời không chiều lòng người.”
“Bang chủ không cần phải nản chí.” Chu Giáp nói:
“Ta tin tưởng người có thể thắng.”
“Hả?”
Lôi My sững sờ, nhìn Chu Giáp, nàng thấy Chu Giáp ánh mắt bình tĩnh, khó đoán, nhưng lại không hề khinh thường.
Chu Giáp nói thật lòng!
Lôi My xúc động, không tự chủ gật đầu.
Lâu như vậy…
Chỉ có Chu Giáp là thực sự tin tưởng Lôi My.
Lôi My hít sâu, nghiêm giọng nói:
“Chuyện đã đến nước này, Lôi My không còn quan tâm đến sống chết nữa, thắng hay thua cũng vậy, có một số chuyện nên làm thì vẫn phải làm.”
Sau đó, Lôi My cao giọng:
“Chu trưởng lão thiên phú dị bẩm, là trụ cột của Thiên Hổ bang, hơn nữa còn được phụ thân coi trọng, được truyền thụ Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh, lại được bang chúng tín nhiệm, trưởng lão có nguyện ý làm phó bang chủ không?”
“Không được.”
Tiết Tiêu nghiêm mặt nói:
“Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ.”
“Không cần phải bàn bạc.” Lôi My tức giận đứng dậy:
“Ta là bang chủ Thiên Hổ bang, ta có quyền quyết định ai làm phó bang chủ, nếu như tiền bối có ý kiến, vậy thì tiền bối làm bang chủ đi, ta không làm nữa.”
Nói xong, Lôi My tức giận phất tay áo, rời đi.
Không gian trở nên yên tĩnh.

“Cạch… Cạch…”
Bánh xe nghiền trên mặt đất, trục xe ma sát, phát ra âm thanh đều đặn.
Hồng Trảm, Trưởng lão ngoại vụ của Huyền Thiên minh, ngồi trong xe ngựa, chậm rãi thưởng trà, đợi đến khi xe ngựa dừng lại, có người xin chỉ thị, ông ta mới vén rèm xe.
Mặt trời chói chang.
Ánh sáng bao phủ con đường, chiếu sáng từng bóng người.
Gió nhẹ thổi qua, tàn ảnh lay động, khiến Hồng Trảm phải nheo mắt, ông ta nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên người ba người Lục Thiên các.
Hồng Trảm không thích Lục Thiên các.
Thực ra…
Trong nội môn Huyền Thiên minh không có nhiều người thích chi mạch này.
Nhìn hai chữ “Lục Thiên” là biết, chi mạch này quá cực đoan, nhưng dù sao cũng là nội môn, nên vẫn phải nể mặt.
0.45916 sec| 2386.117 kb